LỜI DÂN NHẬP
Tôi có một người bạn rất thân có đầy đủ họ tên là ĐẶNG ĐẠT VINH PHÚC, học cùng lớp với tôi ngay từ khi còn ở bậc tiểu học. Chính cái tên của anh đã ảnh hưởng khá nhiều đến cuộc đời của anh. Thật vậy “Vinh Phúc” luôn ở bên anh, nên trên con đường “công danh sự nghiệp” anh đã toàn thắng và “giầu sang phú quý” cũng đã sớm đến cùng anh. Sự may lành luôn “mỉm cười” với anh, đó là anh lại có được “vợ đẹp con khôn”. Gia đình anh quá sung sướng và đuề huề hạnh phúc. Ai cũng khen anh thật là diễm phúc. Vợ anh hội đủ “tứ đức”: Công – Dung – Ngôn – Hạnh. Điều ngẫu nhiên và đặc biệt là chị cũng mang một danh tánh tuyệt diệu: ĐỖ THỊ NGỌC HẠNH, hai anh chị ghép lại thành “PHÚC HẠNH” hay “HẠNH PHÚC” đều tuyệt vời và tốt đẹp.
Hôm đến thăm anh, tôi mới thấy được thật sự những gì anh có được, anh chị rất niềm nở đón tiếp và dành cho tôi sự đãi ngộ thật sang trọng và thân tình. Anh tâm sự với tôi rất nhiều: nào là chuyện làm ăn, chương trình kế hoạch công tác, tổ chức làm công tác từ thiện, tham gia đóng góp xây dựng quê hương... Tất cả đều “xuôi buồm thuận gió” và thành đạt; còn gia đình anh lúc nào cũng an lành hạnh phúc, vợ chồng luôn yêu thương nhau mặn nồng, thắm thiết và chung thủy; các con của anh chị, cháu nào cũng ngoan hiền, học hành thành đạt; vợ anh là mẫu người lý tưởng, có một không hai trên đời... Nghe anh kể, tôi thấy khâm phục quá! Trước khi tạm biệt ra về, anh chị tặng tôi món quà gói thật kỹ và đề nghị khi nào về tới nhà mới được mở ra. Tôi trân trọng nghĩa cử hào phóng của anh chị và giữ đúng như lời anh chị đã đề nghị. Món quà là những kỷ vật quý giá mà anh chị đã mua được trong những chuyến đi du lịch các nơi trong và ngoài nước, vật nào cũng quý cũng đẹp. Nhưng có một phong bì bên ngoài ghi: “Kỷ niệm quý nhất”; tôi mở ra xem, đó là một bài thơ viết về vợ anh. Tôi đã xin phép anh để đăng bài thơ này lên Blog của tôi và anh đã đồng ý. Xin mời các bạn cùng xem và cho ý kiến cùng lời tâm sự nhé!
NGƯỜI VỢ LÝ TƯỞNG
Vợ là trái mít chín cây
Vừa thơm vừa béo, ngất ngây trong lòng
Vợ là một đóa hoa hồng
Cao sang quý phái, mặn nồng kiêu sa
Vợ là nắng mát mưa hoa
Chẳng bao giờ có phong ba bão bùng
Mình đây nhờ vợ nên “Ông”
Có người vì vợ mất không cơ đồ
Vợ là cả những vần thơ
Vợ là tuyệt diệu giấc mơ vơi đầy
Vợ luôn tỏa ngát thơm lây
Như nước hoa ngoại, tràn đầy mênh mông
Vợ là một áng mây hồng
Chở che râm mát bềnh bồng mê say
Vợ là khối óc bàn tay
Vợ là thần dược hằng ngày bên ta
Vợ là biển rộng bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là gió mát tràn trề
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông
Vợ là chỗ dựa cho chồng
Xin đừng có nói: Vợ không là gì
Vợ là nẻo bước đương đi
Vợ quan trọng lắm, chẳng gì hơn đâu
Việc nhà vợ có công đầu
Nấu cơm, đun nước, rửa rau, pha trà
Vợ là tiếng hát lời ca
Vợ là êm ái thiết tha mặn mà
Vợ là vũ trụ bao la
Trăng sao còn kém, ngân hà còn thua
Vợ luôn đẹp cả bốn mùa
Quanh năm suốt tháng vẫn vừa lòng anh
Vợ luôn đổi mới điệu sành
Thích nghi phù hợp để thành nàng tiên
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Đâu như cô Cám hám tiền ham chơi
Vợ là con Phật con Trời
Rẽ mây hiện xuống làm người trần gian
Vợ là tất cả vô vàn
Vợ là tuyệt diệu ngút ngàn thân thương
Vợ là hoàng hậu nương nương
Đàn ông ta phải quý thương vợ mình
HOÀI THANH & VINH PHÚC