BUỒN VUI TUỔI XẤP XỈ LỤC TUẦN
Cả tháng nay công việc bận rộn,
ít khi lên face. Mở máy thấy bạn bè đăng tin người bạn cùng lớp qua
đời. tự nhiên thấy lòng mình bâng khuâng và hát lên những dòng nhạc của
Bùi Công Thuấn trong tập bài hát ''THÂN PHẬN '' của ông. '' Tuổi năm mươi tóc đã bạc màu .
Xa hoàng hôn tóc đã bạc màu ....''
Xa hoàng hôn tóc đã bạc màu ....''
Phải rồi ! Đời là thế. Nghĩ lại năm nay tuổi cũng đã chuẩn bị bước qua
lục tuần, gió heo may đã về, lòng bâng khuâng mà sao thấy cuộc đời
ngắn ngủi . Mới ngày nào cắp sách đến trường, rong ruổi đuổi bướm hái
hoa bên bờ kinh. Mới ngày nào hạnh phúc dâng tràn mà giờ đây thấy mình
bên đời hiu quạnh. Tóc đã bạc màu, tuổi đã hoàng hôn, lòng hy vọng mỗi
ngày mỗi phôi pha. Bây giờ mới nghĩ lại thân phận mình là cát bụi. Bạn
bè cùng lớp một thời một số đã ra đi. Còn lại nay gặp nhau đã đến tuổi
tóc già. Đứa này lâm bệnh, đứa khác nghe tin đã qua đời, một số còn lại
đang phải lao đao với cuộc sống, với cơm áo gạo tiền từng ngày vất vả,
còn lại vài đứa vẫn còn mơ cao danh vọng, ngút ngàn trên đỉnh giàu
sang. Đưa mất vợ, kẻ mất chồng nửa đường gãy gánh mà lòng buồn hiu.
Thế mới biết, đời người có khác gì bốn mùa xuân - hạ- thu- đông đâu nhỉ? Tuổi lục thập hay đã sang đông, chân chồn gối mỏi. Tuổi càng cao kinh lịch càng lắm, nhìn lại thấy sự đời là khó, tài mình là hèn, chân đã mỏi, đường còn xa, cái gìa cứ sồng sộc đến, lòng hy vọng mỗi ngày mỗi phôi pha nhạt nhòa. Thế là mùa đông băng giá đã gọi ta về. Con cháu lần lượt bỏ ta đi gánh vác trách nhiệm đời, chúng để lại ta bên đường trần hiu quạnh. Ngồi nghĩ cho cùng cuộc đời ngắn ngủi, vô thường quá đi thôi: giàu, nghèo, sang, hèn, vinh nhục, tốt xấu. Danh vọng địa vị, quyền hành, thế lực, xe hơi nhà lầu, vợ đẹp con khôn. Tất cả rồi cuối cùng cũng buông xuôi hai tay, đưa ta về cát bụi .
Thế gian là hư ảo, kẻ trước người sau lần lượt gần xa mau chậm đời mình, theo nhau mà đi không cùng năm tháng. Người bạn cùng lớp ngày nào đã ra đi, ra đi khỏi cõi đời đen bạc, đầy những gian dối lọc lừa nhưng cũng tràn đầy tình yêu thương mà gia đình và bạn bè dành cho bạn.
Hỡi người bạn một thời dưới mái trường thân yêu. Hãy yên nghỉ trong Chúa KyTo. Chúng tôi những người bạn luôn nhớ đến bạn và cầu nguyện cho bạn.
Thế mới biết, đời người có khác gì bốn mùa xuân - hạ- thu- đông đâu nhỉ? Tuổi lục thập hay đã sang đông, chân chồn gối mỏi. Tuổi càng cao kinh lịch càng lắm, nhìn lại thấy sự đời là khó, tài mình là hèn, chân đã mỏi, đường còn xa, cái gìa cứ sồng sộc đến, lòng hy vọng mỗi ngày mỗi phôi pha nhạt nhòa. Thế là mùa đông băng giá đã gọi ta về. Con cháu lần lượt bỏ ta đi gánh vác trách nhiệm đời, chúng để lại ta bên đường trần hiu quạnh. Ngồi nghĩ cho cùng cuộc đời ngắn ngủi, vô thường quá đi thôi: giàu, nghèo, sang, hèn, vinh nhục, tốt xấu. Danh vọng địa vị, quyền hành, thế lực, xe hơi nhà lầu, vợ đẹp con khôn. Tất cả rồi cuối cùng cũng buông xuôi hai tay, đưa ta về cát bụi .
Thế gian là hư ảo, kẻ trước người sau lần lượt gần xa mau chậm đời mình, theo nhau mà đi không cùng năm tháng. Người bạn cùng lớp ngày nào đã ra đi, ra đi khỏi cõi đời đen bạc, đầy những gian dối lọc lừa nhưng cũng tràn đầy tình yêu thương mà gia đình và bạn bè dành cho bạn.
Hỡi người bạn một thời dưới mái trường thân yêu. Hãy yên nghỉ trong Chúa KyTo. Chúng tôi những người bạn luôn nhớ đến bạn và cầu nguyện cho bạn.
Nguyễn Văn Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét